"Anh đừng như vậy được không. . . . . ." Lam Thiên Vũ không vui không buồn, gạt tay Dạ Diễm, "Người ta chỉ đi ra ngoài một chút, chiều tối sẽ trở lại."
"Nói rõ ràng." Dạ Diễm không nghe theo, không buông tha.
"Anh. . . . ." Lam Thiên Vũ nhìn vẻ cố chấp của anh, biết không lay chuyển được, đành phải tìm cái cớ, "Thật ra là do Phỉ Nhi thấy không thoải mái, muốn em mua cho cô ấy ít thuốc."
"Người không khỏe phải đến bác sĩ, tùy tiện mua thuốc sao được?" Dạ Diễm không quá tin tưởng.
"Là chuyện riêng của phái nữ." Lam Thiên Vũ khuếch đại lời nói dối lên, "Phỉ Nhi nói kinh nguyệt tháng này đã chậm hơn mười ngày, cô ấy lo mình mang thai, không phải em có kinh nghiệm trong việc này sao? Nên em mới phải giúp cô ấy."
"À." Dạ Diễm ngẩn người, "Thì ra là như vậy."