"Nếu con đã có lòng tin như vậy thì mẹ cũng không còn phải lo gì nữa." Lãnh Nhược Băng mỉm cười, định nói rồi lại thôi.
Lam Thiên Vũ hiểu được suy nghĩ của bà: "Mẹ có phải mẹ muốn nói lỡ may chúng ta không thể lấy lại được tài sản của nhà họ Dạ thì chúng ta lại phải tiếp tục thất thế hay sao có phải không?"
"Dạ Diễm đã có sự tự tin như thế mẹ không muốn làm nó phiền lòng nhưng mẹ làm việc cũng rất cẩn thận, tất cả đều phải có đường lui." Lãnh Nhược Băng vô cùng tỉ mỉ: "Một năm sau, cảnh còn người mất ai biết lúc đó sẽ ra sao? Tuy nói lúc trước nhà họ Dạ đã công khai tài sản với giới truyền thông nhưng đến lúc đó dư luận có thể giúp được gì cho con không còn là một ẩn số, nhỡ may không thể giành lại được thì con định làm thế nào?"