Tiêu Hàn nhìn thấy Ôn Hải có chút dao động, tiếp tục khuyên nhủ...
"Con người của cha vợ tôi, trước đó không hiểu sao bị cuốn vào cuộc chiến của ông và nhà họ Dạ, vô duyên vô cớ làm cho cửa nát nhà tan, đã đủ thảm rồi.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, lá gan của cha vợ tôi cũng đã nhỏ lại, ông nhìn đi, ông ấy biết rõ cái chết của mẹ vợ tôi có liên quan đến ông, nhưng có tìm ông báo thù chưa? Không có chứ gì?
Bây giờ ông ấy đã dàn xếp ổn thỏa, chỉ cần người khác không động vào người nhà của ông ấy, ông ấy sẽ không đi tranh giành.
Thế nhưng tính tình của ông ấy rất bướng bỉnh, hai đứa con gái cưng của ông ấy còn quan trọng hơn mạng sống của ông ấy, nếu để cho ông ấy biết ông bắt cóc Tần Vi Nhi, cho dù có liều cái mạng già, ông ấy cũng phải cứu con gái của mình.
Đến lúc đó đứa con rể là tôi sẽ bị kẹp giữa tình thế khó xử, làm không tốt, ông ấy sẽ bảo Hi Á ly hôn với tôi, đứa bé cũng sẽ không cho tôi. . ."