"Ông đem đi đi, Hi Á sẽ không cần đồ của ông. " Tiêu Hàn lạnh lùng nói: " Ông đã gián tiếp hại chết mẹ của cô ấy, còn làm hại chị của cô ấy, cả nhà cô ấy sẽ không quên 'Đại ân đại đức' của ông đâu ."
"Con nói năng bậy bạ gì đấy?" Ôn Hải không vui cau mày: "Bà Winny chết có liên quan gì tới ta? Là Dạ Diễm đâm bà ta một dao, Hàn Tú Thành phái người đi hành động."
"Hàn Tú Thành không phải nghe theo mệnh lệnh của ông sao?" Tiêu Hàn đang thu dọn đồ đạc, mấy người giúp việc ở một bên đóng gói quần áo, anh ta thì đích thân sắp xếp quần áo mà bản thân mua cho đứa bé.
"Hàn Tú Thành là bản thân bị ma quỷ ám ảnh, có liên quan gì tới ta?" Ôn Hải tức giận trừng mắt với Tiêu Hàn: "Cùi chỏ của con hướng ra ngoài à? ? Thà đi nói giúp người khác."
Tiêu Hàn mặc kệ ông ta, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Đây là đồ chơi ta mua cho cháu trai của ta, con mang theo đi." Ôn Hải chỉ vào mấy hộp quà kia.
"Không mang." Tiêu Hàn ngay cả mí mắt đều không ngẩng lên.