Nghĩ như vậy, trong lòng Tần Hi Á không khỏi có chút đau đớn, nhưng khi cô thấy đồ ăn trên bàn, trong lòng cô ít nhiều vẫn có chút an ủi, dù sao anh ta đã thật sự sửa đổi, hơn nữa mấy món này nhìn bề ngoài cũng không tệ, lại còn rất thơm, xem ra chắc chắn là ăn ngon lắm.
Tần Hi Á lau khô nước mắt, cầm thìa nếm thử một miếng súp nấm: "Ọe" một ngụm phun ra, canh này ngọt quá, nào có súp nấm mà bỏ đường chứ? ? ?
Tên kia không phải là xem đường như muối chứ?
Tần Hi Á uống một hớp nước, lại nếm thử một món khác, một là mặn đến mức không thể cho vào miệng, hai chính là không có nêm muối.
Món làm tốt nhất chính là món trứng chưng tôm, mềm mịn ngon miệng, mùi vị vừa phải.
Tần Hi Á lại nếm một ít cơm, cơm làm cũng không tệ, nghĩ đến lần đầu tiên Tiêu Hàn xuống bếp, trong lòng cô cảm thấy rất vui, anh ta đã lớn như vậy, ngay cả đi vào bếp lấy một chút đồ ăn cũng chưa từng thấy, bây giờ lại xuống bếp vì cô, đây chính là chuyện rất hiếm.