"Được rồi được rồi, đừng khóc, đều là lỗi của anh. " Tiêu Hàn ôm chặt lấy Tần Hi Á: "Anh có lỗi với em, là anh làm tổn thương trái tim em, làm cho em đau khổ như vậy, cho nên em phải trừng phạt anh, phạt anh làm trâu làm ngựa cho hai mẹ con."
"Anh là tên xấu xa, xấu xa..." Tần Hi Á dùng sức đánh lên ngực của Tiêu Hàn, phát tiết tất cả oán hận trong lòng ra ngoài.
"Đúng, anh là tên xấu xa, em có thể đánh anh mắng anh, nhưng xin em đừng đuổi anh đi." Tiêu Hàn thương yêu hôn lên má của cô: "Để cho anh chăm sóc em thật tốt, cho dù là vì con cũng được, em cũng không muốn đứa bé xảy ra chuyện đúng không nào? ?"
Nghe được câu này, Tần Hi Á từ từ buông tay xuống, đúng vậy, cô thật sắp không chịu nổi nữa rồi, cô có thể cảm giác được mỗi lần Nguyên Thanh làm xong kiểm tra cho cô, bà ấy đều là vẻ mặt nghiêm túc, sau đó gọi cha của cô sang một bên nói chuyện.