"Chuyện bận rộn đương nhiên nhiều rồi. . ." Lôi Liệt vừa hôn khuôn mặt nhỏ của William Phỉ Nhi, vừa mơ hồ nỉ non: "Mua xe, mua đồ chơi cho Tiểu Thiên Dực, mua vật dụng, còn đến chỗ bạn bè lấy đơn. . ."
"Đừng làm mà. " William Phỉ Nhi đẩy vai của anh ta: "Em có chuyện muốn nói với anh."
"Hửm? Chuyện gì vậy em?" Lôi Liệt gấp gáp cởi quần áo.
"Hôm nay mẹ của em đã gọi cho em nhưng em không nghe máy, sau đó bà ấy đã gửi tin nhắn. . ." William Phỉ Nhi khẽ nói: "Bà ấy nói muốn đến Cảng Đô đón em."
Lôi Liệt giật mình, nhướng mày: "Bà ấy có phải không biết chuyện trong nhà anh không, lại không đồng ý chúng ta ở bên nhau?"
"Bà ấy không nói nhiều như vậy, từ trước đến nay đều là cha của em không đồng ý, mẹ của em vẫn rất thích anh. . ." William Phỉ Nhi lo lắng nói: "Nhưng em có chút lo lắng, bà ấy xưa nay đều nghe lời cha của em, lỡ như cha của em bảo bà ấy đón em về nhà thì phải làm sao bây giờ?"