"Đúng nhỉ. " Dạ Diễm nhàn nhạt cười: "Nếu như không phải là vì hoàn thành tâm nguyện của ông nội, tôi ngược lại thật sự là hi vọng tiếp tục như thế, chỉ là con người dù sao sống cũng phải có một mục tiêu mới được, nếu không thì ý chí tinh thần sa sút sẽ rất dễ dàng xảy ra vấn đề."
"Cậu chủ hiện tại anh đã thay đổi rất nhiều." Triệu Quân nhìn anh.
"Đó là bởi vì trước kia quá ngông cuồng." Dạ Diễm hổ thẹn lắc đầu: "Bây giờ quay đầu ngẫm lại trước kia tôi thích làm gì thì làm, tôi đều cảm thấy không chấp nhận nổi, tôi thừa nhận tất cả những khó khăn của hiện tại có lẽ đều là báo ứng."
"Chớ suy nghĩ quá nhiều." Triệu Quân an ủi: "Quá khứ nên để cho nó đi qua, ít ra Thiên Vũ vẫn ở bên cạnh anh, hai người bây giờ đang yêu nhau, điều này đủ để chứng minh tất cả."
"Đúng thế, cho nên nói ông trời vẫn chưa bạc đãi tôi." Dạ Diễm gật đầu.