Về đến nhà thì trời đã tối, Lôi Liệt còn về sớm hơn ba người nửa tiếng, đang định gọi điện thoại thì đã nghe thấy tiếng xe.
Cả nhà vội vàng ra đón.
Dạ Diễm nhíu mày hỏi: "Đi đâu thế?"
"À, trên đường bọn em gặp một người bạn của mẹ, vào quán cà phê ngồi một lát." Lam Thiên Vũ nói ra lời nói dối mà ba người đã bàn bạc từ trước.
"Cũng không gọi điện thoại, làm anh lo gần chết." Dạ Diễm thở dài một hơi, đã quen với việc có Lam Thiên Vũ bên cạnh, bây giờ mới chỉ xa có mấy giờ mà cả người anh cảm thấy không được tự nhiên.
"Đi nhiều người như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Lam Thiên Vũ cười nói.
"Anh còn về sớm hơn mọi người, cứ tưởng mọi người xảy ra chuyện gì." Lôi Liệt cũng trách: "Mọi người đáng lẽ nên gọi điện cho bọn anh, ít nhất cũng gửi tin nhắn."
"Xin lỗi, xin lỗi, là mẹ sơ ý." Lãnh Nhược Băng áy náy nói: "Chuyện phụ nữ nói mãi không hết, nói chuyện phiếm một lúc xong thì mới nhận ra trời đã tối."