Lam Thiên Vũ hơi sửng sốt, vội vàng mở mắt, đỏ mặt nhìn anh.
" Tôi không ngờ cô cũng biết mắc cỡ đỏ mặt cơ đấy." Dạ Diễm liếc nhìn cô thích thú, ngồi xuống ghế sô pha ra lệnh cho cô:
" Lấy giúp tôi hộp thuốc."
Lam Thiên Vũ biết anh phải sát trùng, đành nghe lời anh đến giá đồ lấy hộp y tế.
"Anh tự làm hay phải gọi bác sĩ?"
"Đến việc đơn giản này mà cũng phải tìm bác sĩ hay sao, thế vợ tôi ở đây để làm gì?" Dạ Diễm lại liếc nhìn cô:
" Tôi đã uống thuốc rồi, bây giờ chỉ cần bôi một chút thuốc lên miệng vết thương bằng tăm bông là được."
" Được rồi!" Lam Thiên Vũ bất đắc dĩ mở hộp y tế ra, lấy tuýp thuốc bôi và tăm bông làm theo sự chỉ dẫn của anh.
Dạ Diễm ngồi quay mặt lại trên ghế sô pha, vội vàng đưa lưng về phía cô. Lam Thiên Vũ cần thận bôi thuốc cho anh, Dạ Diễm liền dặn dò:
" Cô nhớ dùng tăm bông để bôi thuốc, những loại thuốc này đều không tốt cho thai nhi."
Lam Thiên Vũ dừng lại, cau mày nói với anh ta: