"Cảm ơn!" Tần Tường cảm kích nói: "Không ngờ lúc này cậu còn chịu giúp tôi. Nhưng mà..."
Ông cau mày, thấp giọng nói: "Tôi nhờ cậu giúp đỡ chuyện này, không liên quan đến Hi Á, mong rằng cậu hiểu cho, sau này tôi sẽ không vì chuyện lần này mà nới lỏng thái độ chuyện của cậu và Hi Á."
"Con hiểu." Tiêu Hàn mỉm cười: "Con cũng sẽ không vì chuyện này mà đưa ra yêu cầu gì quá quắt, công tư phải rõ ràng. Huống gì nếu thật sự Ôn Hải bắt Tần Vi Nhi thì con cứu người ra cũng chỉ là thay ông ta trả nghiệp, mọi người cũng không nợ gì con."
"Cậu có thể nghĩ vậy là tốt rồi, cảm ơn cậu." Tần Tường cảm thấy vui mừng.
"Con đi trước, có chuyện gì sẽ thông báo với cha bất cứ lúc nào." Tiêu Hàn đẩy cửa xuống xe, lúc chuẩn bị đóng cửa xe, anh ta còn nói thêm: "Cha, phiền cha giúp con chăm sóc Hi Á thật tốt, con sẽ chứng minh cho cô ấy thấy con nhất định có thể thay đổi bản thân."
"Được, tôi cũng hy vọng nhìn thấy cậu thay đổi." Tần Tường mỉm cười gật đầu.