Nhưng hiện giờ Dạ Diễm chỉ có thể yên lặng nhìn Lam Thiên Vũ, không thể làm được gì cho cô.
Anh của hiện tại vô cùng yếu đuối, chỉ cần đụng nhẹ một cái là dạ dày lại quặn đau, nếu như không cẩn thận đụng để vết thương bị rách thêm, sẽ khó mà tưởng tượng nổi hậu quả, cho nên anh không dám cử động nhiều.
Lam Thiên Vũ ngồi sấy tóc mà vừa sấy vừa gật gù ngủ gật.
Dạ Diễm nhìn thấy vậy thì rất đau lòng, anh nhẹ nhàng nói: "Thiên Vũ, mau đi ngủ thôi."
"Vâng." Lam Thiên Vũ đáp một câu rồi lấy lại tinh thần tiếp tục sấy tóc.
Dạ Diễm thở dài một cái rồi nhìn ra chỗ khác, anh muốn chỉnh lại gối ngủ cho cô nhưng chợt nhớ ra tối nay anh chưa uống thuốc nên anh bèn lấy thuốc ở trong ngăn kéo tủ đầu giường ra uống, anh định nhờ Lam Thiên Vũ lấy nước nhưng thấy cái ly cũng cách đó không xa, anh có thể tự với được. Dạ Diễm nghiêng người muốn ngồi dậy nhưng bụng lại đau nhói, anh cắn răng cố gắng ngồi dậy lấy ly nước nào ngờ không cẩn thận đã làm đổ ly nước đó...