"Được rồi, không nói những lời khách khí nữa, chúng ta mau đi thôi, để chúng tôi xem xem biệt thự của cậu như thế nào."
Dạ Diễm chuyển chủ đề, giả vờ làm ra vẻ thoải mái, chỉ có Lam Thiên Vũ nhìn ra sự xót xa nơi đáy mắt anh, ở trước mặt mọi người anh luôn tỏ ra kiên cường và lạc quan, gần như hoàn toàn không bận tâm tới tình cảnh hiện tại.
Thật ra trong lòng anh rất buồn, một mình anh cực khổ cũng được, đằng này còn kéo theo ông nội đã lớn tuổi, vợ thì đang mang thai, còn cả đứa con thơ dại và mẹ vợ vừa mới mất đi người chồng cùng chịu khổ với anh.
Dạ Diễm cảm thấy xấu hổ vô cùng, thậm chí còn có chút tự ti, anh biết muốn đoạt lại tất cả mọi thứ không phải là điều dễ dàng, cần phải có thời gian lâu dài và quá trình gian khổ.
Quá trình đó dù có nhiều đau khổ, anh cũng có thể chịu đựng được, nhưng anh không muốn người thân của mình cũng phải chịu khổ cùng anh...