"Mẹ, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, chúng ta cứ đứng mãi ở đây cũng không phải là cách hay, chúng ta mau đến khách sạn trước đi." Lôi Liệt nhẹ nhàng nói.
Lãnh Nhược Băng gật đầu, áy náy nói với Dạ Diễm và ông cụ Dạ: "Thật sự xin lỗi, đáng lẽ trước đó tôi phải hỏi rõ tình hình đã, không ngờ sự việc lại thành ra như vậy, thật là ngại quá."
"Không sao đâu mẹ, chuyện này không phải lỗi của mẹ, mẹ đừng tự trách mình như vậy." Dạ Diễm cười khẽ nói, "Chúng ta mau tới khách sạn trước, có chuyện gì sau hãy bàn."
"Thật là thiệt thòi cho mọi người rồi."
Lãnh Nhược Băng vô cùng xấu hổ, mọi người đi đường xá xa xôi tới Cảng Đô tưởng rằng có thể có một cuộc sống bình an yên ổn, nhưng bây giờ đến chỗ ở cũng không có còn phải thuê phòng ở khách sạn.
"Hay là chúng ta đừng tới khách sạn nữa." Lúc này Triệu Quân đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều nhìn anh.