Lam Thiên Vũ thoát khỏi trói buộc của Bá tước Louis, nhào vào lòng Dạ Diễm, ôm cổ của anh cảm động khóc lớn: "Diễm, cám ơn anh, cám ơn anh đã tin em, cám ơn anh không bỏ rơi em. . ."
"Đồ ngốc!" Dạ Diễm dịu dàng ôm cô, "Em là vợ của anh, lúc chúng ta kết hôn đã thề rằng bất luận giàu có hay nghèo hèn, khỏe mạnh hay bệnh tật, chúng ta đều sẽ không rời xa nhau, em đã làm được, sao anh có thể không làm được chứ?"
"Ừm. . ." Lam Thiên Vũ không ngừng gật đầu, "Không có gia sản cũng không vội, chỉ cần cả nhà chúng ta ở bên nhau là được rồi. "
"Đúng, ở bên nhau . ." Dạ Diễm hôn lên trán của Lam Thiên Vũ.
Lãnh Nhược Băng thấy cảnh này, cảm động đến nước mắt lưng tròng: "Lúc trước Thiên Vũ chọn Dạ Diễm thật sự là lựa chọn đúng đắn, ông cụ Dạ, cám ơn ông hiểu rõ đại nghĩa."
"Nên làm!" Ông cụ Dạ cười gật đầu.