"Cô chủ, bá tước Louis đến rồi!" Giọng nói của Triệu Quân truyền đến, Lam Thiên Vũ rùng mình, nhịp tim đập loạn xạ, người nên đến cuối cùng vẫn sẽ đến. . .
Đây có lẽ là kiếp nạn cuối cùng của họ, chỉ cần bá tước Louis chịu buông tha cho họ, họ sẽ có thể trở về cố hương, sống một cuộc sống yên bình mà họ hằng ao ước.
Nhưng Lam Thiên Vũ không có lòng tin, anh ta thật sự sẽ buông tay sao?
Cô cũng không dám nghĩ.
"Tên ôn thần này thật sự là âm hồn bất tán." Kiều Tinh tức giận mắng nhỏ, "Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, làm gì nhất định phải quấn lấy cậu chứ? Thật đáng ghét."
"Chuyện nên đối mặt, sớm muộn vẫn phải đối mặt." Lãnh Nhược Băng trái lại tương đối bình tĩnh, bà vỗ vai của Lam Thiên Vũ, "Đi xem một chút đi."
"Vâng." Lam Thiên Vũ gật đầu, bước nhanh xuống lầu.
. . .
Buổi sáng, sau khi Dạ Diễm dùng xong buổi sáng thì đang ở trong hoa viên phơi nắng, đọc sách, cũng đang chờ bá tước Louis.