Lúc Lãnh Nhược Băng cùng Lam Thiên Vũ rời đi, Tiêu Hàn còn đợi ở bên ngoài, Lam Thiên Vũ cũng không biết nên nói gì, chỉ là nhìn anh ta rồi đi vào thang máy.
Tiêu Hàn đưa mắt nhìn họ rời đi, đau đầu đỡ trán, trong lòng thầm mắng bản thân, Tiêu Hàn ơi Tiêu Hàn, mày nhìn xem mày đã làm những gì...
**
Trên đường trở về, Lam Thiên Vũ bùi ngùi mãi: "Hi Á thật đáng thương, cái bụng lớn như thế, lại gặp phải chuyện như vậy, haiz..."
"Kỳ thật từ lúc vừa mới bắt đầu, mẹ đã không thấy hai đứa ấy khả quan lắm." Lãnh Nhược Băng lắc đầu cảm thán.
"Trước kia lúc Tiêu Hàn và con yêu nhau, đã đủ yêu con không? Nhưng cậu ta không phải vẫn phản bội con sao? Coi như khi đó là tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện, rồi sau đó, con cùng Dạ Diễm xa nhau, cậu ta dùng hết thủ đoạn giữ con ở bên người, thậm chí còn giấu con chuyện Dạ Diễm xảy ra tai nạn giao thông.