"Tôi hiểu mà." Tần Hi Á nắm chặt tay của Lam Thiên Vũ
"Thật ra tôi cũng muốn nói xin lỗi với cậu, vào đêm kết hôn đó, tôi đã hiểu lầm cậu với Tiêu Hàn nên đã nói năng lỗ mãng với cậu, lúc ấy tôi là vì cảm xúc không ổn định lắm, như sắp bị điên nên mới có thể xúc động như vậy, hi vọng cậu đừng trách tôi..."
"Không đâu, tôi hiểu tâm trạng của cậu mà, vào lúc như thế bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ mất đi lý trí." Lam Thiên Vũ thương xót nhìn cô, "Hi Á, cậu tin tôi đi, tôi mãi mãi là người bạn tốt nhất của cậu, tôi sẽ không tổn thương cậu đâu."
"Ừm, tôi tin cậu." Tần Hi Á gật đầu, nghẹn ngào nói, "Thiên Vũ, tôi đã mất đi một người đàn ông không yêu tôi, có được người bạn như cậu, có lẽ đó cũng là một loại may mắn rồi."
"Nha đầu ngốc, đừng khóc..." Lam Thiên Vũ vô cùng đau lòng, dùng tay lau nước mắt giúp cô ấy, "Cậu là một cô gái tốt, đáng có được một hạnh phúc trọn vẹn hơn!"