"Cháu biết rồi ạ, cám ơn dì." Tiêu Hàn nói tiếng cám ơn, vội vàng rời đi để tra rõ tình hình.
Lãnh Nhược Băng nhìn bóng lưng của anh ta, đành thở dài một hơi, người tuổi trẻ bây giờ, nhất định phải luẩn quẩn một vòng lớn như vậy, gặp nhiều trắc trở như vậy mới hiểu được nặng nhẹ, kinh nghiệm của người từng trải chỉ dạy thì một câu cũng nghe không lọt tai, bà nhìn ở trong mắt, nóng vội để trong lòng, nhưng còn cách gì nữa đâu.
Nhưng chuyện hôm nay trái lại đã chứng minh một vấn đề, Ôn Hải mặc dù âm hiểm xảo trá, nhưng vẫn rất quan tâm đến Tiêu Hàn, vẫn phái người trông chừng nơi này, e là đang quan tâm đến tiến triển của Tiêu Hàn cùng Tần Hi Á.
**
Tần Hi Á ngủ mê hơn ba giờ mới tỉnh lại, vừa mở mắt cô liền nhìn thấy đôi mắt tiều tụy của cha cô- Tần Tường, cô không kiềm được mũi chua xót, nước mắt rơi như mưa: "Cha!"