Dạ Diễm đã cởi hết quần áo, chỉ mặc một cái quần lót màu trắng.
"Anh bảo tôi làm gì?" Lam Thiên Vũ đỏ mặt, không dám nhìn hắn.
"Vết thương sau lưng tôi còn chưa lành, không thể dính nước được, cô mau vào đây tắm cho tôi. Nhanh lên." Dạ Diễm không ngại ngùng, xoay người thì thầm vào tai cô:
"Đằng nào cô cũng nhìn thấy rồi, có gì nữa đâu mà ngại?"
Lam Thiên Vũ cắn nhẹ môi, lắc đầu đi vào phòng tắm.
Dạ Diễm đang đối diện với cô, cơ thể anh thực sự hoàn hảo, làn da rám nắng, ngực nở, đôi chân thon dài. Hình ảnh người đàn ông mạnh mẽ, cuốn hút hiện lên trước mắt cô.
Nhìn thấy cơ thể trần trụi của anh, tim Lam Thiên Vũ đập liên hồi, mặt cô nóng bừng lên, hai má ửng hồng như trái đào khiến cô lo lắng, cô không biết phải nhìn ra chỗ nào…
"Mau lại đây, thoa sữa tắm giúp ta!" Dạ Diễm quay về phía cô, tay vẫn đang cầm chiếc vòi hoa sen, cẩn thận để cho nước chảy sau lưng.