"Cậu cho rằng tôi còn tin cậu sao?" Tần Tường hung hăng đẩy Tiêu Hàn rồi chỉ vào thang máy, phẫn nộ quát, "Cậu cút ngay cho tôi, cút! ! ! !"
"Cháu sẽ không đi, cháu phải ở đây chăm sóc Hi Á..." Tiêu Hàn cố chấp nói.
"Cậu không đi đúng không?" Tần Tường phất tay ra lệnh cho vệ sĩ, "Đánh cho tôi, đánh mạnh vào, đánh cho cậu ta lăn mới thôi."
Mấy vệ sĩ kia đưa mắt nhìn nhau, đều không dám ra tay.
"Tần Tường, ông tỉnh táo chút đi, đừng kích động." Lãnh Nhược Băng đi tới khuyên nhủ, "Có chuyện gì từ từ rồi nói, Hi Á còn đang nằm trên giường bệnh, dù nói thế nào Tiêu Hàn cũng là cha của đứa bé, làm mọi chuyện trở nên quá căng thẳng thì con bé sẽ khổ đấy."
Tần Tường nghe Lãnh Nhược Băng nói như vậy, lửa giận vơi đi một chút, hoàn toàn chính xác Hi Á hiện tại cần yên tĩnh, ông không thể quấy rầy đến cô nữa.
Nghĩ tới đây Tần Tường hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, xoay người đi vào phòng bệnh.