"Tiêu Hàn, em. . . . . ."
"Khi nào tôi nói với cô tôi không thích Hi Á???" Tiêu Hàn căm hận trừng Đới Ngọc, "Ngay từ đầu tôi đã nói với cô, tôi chỉ gặp dịp thì chơi với cô, không có một chút tình cảm, cô nói sẽ không cản trở tôi và Hi Á, nhưng bây giờ cô lại chạy tới hạ nhục Hi Á, bên ngoài một mặt, sau lưng lại là mặt khác, loại đàn bà như cô làm tôi ghê tởm."
"Tiêu Hàn, không phải như thế. . . . . ." Đới Ngọc cuống quýt đứng lên kéo Tiêu Hàn, lo lắng giải thích, "Là bọn họ bắt nạt em, em mới nói. . . . . . ."
"Chát!" Tiêu Hàn hung hăng tát cô ta, "Đến giờ cô còn muốn lừa tôi? Cô nghĩ tôi và Hi Á là đứa ngốc sao?"
Đới Ngọc không còn vẻ kiêu ngạo vừa rồi, ôm khuôn mặt sưng lên, kích động khóc lớn: "Đúng, em nói những lời này đó, nhưng tôi nói sai sao? Nếu anh thật sự yêu Tần Hi Á, sao còn lên giường với em? Cho dù là em quyến rũ anh, anh cũng sẽ không cắn câu, xét đến cùng cũng vì anh vốn không hề yêu cô ta."
"Cô còn nói. . . . . . ."