Tiêu Hàn thấy dáng vẻ kích động của Ôn Hải, không lòng không nhịn được hơi xúc động, giọng nói ôn hòa hơn--
"Ông cũng biết có quả báo, tại sao lại còn làm nhiều chuyện xấu như vậy? Dừng tay lại đúng lúc đi! Chúng ta đã có nhiều rồi, cho dù ông có ép chết cả nhà họ Dạ thì mẹ cũng không thể sống lại."
"Ta sẽ không để nhà họ Dạ được sống tốt." Ôn Hải vừa nhắc đến Ôn Như đã mất thì trở nên vô cùng cố chấp: "Bọn họ hại chết mẹ con, hại cả đời này ta phải sống trong đau khổ, ta thấy bọn họ hạnh phúc thì cả người sẽ khó chịu, ta đã từng thề trước phần mộ của mẹ con, phải để bọn họ trả giá thật đắt."
Tiêu Hàn nhướng mày: "Không nói đến việc cái chết của mẹ có liên quan đến nhà họ Dạ hay không, cho dù là thật sự có liên quan thì đó cũng là vấn đề của Dạ Nhiên, Dạ Diễm có lỗi gì?"
"Cha làm con gánh, Dạ Nhiên đã chết, Dạ Diễm phải thay ông ta gánh tất cả tội lỗi." Ôn Hải buột miệng.