"Hi Á cũng toàn tâm toàn ý yêu cậu mà, cũng đâu có bỏ cậu lúc cậu gặp hoạn nạn đâu." Dạ Diễm cũng nhìn anh ta: "Chẳng lẽ cậu không yêu cô ấy?"
Tiêu Hàn hơi run lên, lập tức nói: "Sao có thể, tôi yêu cô ấy."
"Vậy cậu hâm mộ tôi làm gì?" Dạ Diễm lạnh nhạt nói: "Làm người phải biết tự thỏa mãn."
"Được rồi, đừng giảng giải đạo lý với tôi nữa." Tiêu Hàn lườn anh: "Nói đi, tìm tôi tới có chuyện gì?"
"Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc." Dạ Diễm nói ngắn gọn.
"À, anh mà cũng có ngày hôm nay sao." Tiêu Hàn phấn khởi cười: "Trước kia luôn cao ngạo giờ phải cầu xin tôi rồi."
"Tôi không cầu xin cậu, đây là cậu nợ tôi, đến lúc cậu phải trả rồi." Dạ Diễm nhìn anh ta một cách đương nhiên: "Cậu đừng quên trước kia nếu như không có tôi thì công ty của cậu cũng không phát triển như ngày hôm nay."