Lúc này Lãnh Nhược Băng gọi điện cho Lôi Chấn Đình, nói với ông là Dạ Diễm đã tỉnh lại, hiện giờ tình trạng cơ thể đã ổn định lại, hỏi ông lúc nào có thể sắp xếp cho họ về Cảng Đô.
Lôi Chân Đình ở đầu dây điện thoại bên kia lại không hề nhiệt tình như Lãnh Nhược Băng tưởng tượng, chỉ chân thành nói một câu: "Tỉnh lại là tốt rồi, chăm sóc cậu ta cho tốt. Chuyện về Cảng Đô tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp."
"Ông sao thế? Có phải xảy ra chuyện gì không?"
Lãnh Nhược Băng mơ hồ cảm nhận có điều gì đó bất ổn, mấy ngày trước Lôi Chấn Đình còn gặng hỏi Lãnh Nhược Băng về tình hình của Dạ Diễm, vẫn luôn muốn sớm đưa họ về Cảng Đô, nhưng hôm nay hình như ông có rất nhiều tâm sự.
"Không có gì, giờ Bắc Kinh đang là đêm rồi, tôi đã bận bịu cả ngày nên tâm trạng không được ổn lắm." Lôi Chấn Đình cố tỏ ra nhẹ nhõm: "Bà chăm sóc Dạ Diễm và Thiên Vũ đii, tôi sắp xếp xong mọi chuyện thì sẽ gọi điện thoại lại cho bà."
"Ừm, được." Lãnh Nhược Băng nhẹ giọng đáp.