"Anh không kiêng nể gì trước mặt tôi, là bởi vì anh căn bản không hề để tôi vào mắt, ở trong lòng anh, Tần Hi Á tôi chỉ là con chó giữ nhà, gọi cái là tới liền, lúc nào anh muốn thì chiều chuộng, không muốn thì bỏ mặc một bên.
Nhưng anh đã quên, tôi không tiếc buông tha tôn nghiêm của chính mình, nâng anh lên cao vời, đó là vì tôi yêu anh, một khi tôi không còn quan tâm anh nữa thì anh trong mắt tôi chẳng còn là thứ gì. . . . . ."
Một hơi hét lên những lời này, Tần Hi Á đã rơi lệ đầy mặt, cô tự nhủ, không được rơi nước mắt vì anh ta nữa, Tần Hi Á cô không hèn kém như vậy, nhưng cô vẫn nhịn không được, khóc lên.
Tiêu Hàn nhìn cô thật sâu, từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên cô nói với anh tuyệt tình đến vậy, cho tới bây giờ anh vẫn không biết thì ra cô còn có một mặt mạnh mẽ như vậy.
Người phụ nữ ngày xưa chưa từng nguôi hy vọng với anh, cũng sẽ có ngày trái tim nguội lạnh.