"Anh về rồi!"
Điều không ngờ là Tần Hi Á vẫn rất bình tĩnh, không hề khóc, không nổi giận, cũng không hề nghi ngờ hay truy hỏi gì Tiêu Hàn, cô cứ im lặng như vậy nhìn Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Hi Á, anh ta cắn môi nhẹ giọng nói: "Hi Á, chúng ta nói chuyện chút đi."
"Được." Tần Hi Á thoải mái gật đầu, "Em chỉ đợi câu này của anh."
Tiêu Hàn ngước mắt nhìn Tần Hi Á, cả người cô vô cùng tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt, trong mắt đỏ ngầu những tia máu, quầng mắt thâm đen, ánh mắt hững hờ vô định khiến anh ta cực kỳ hổ thẹn.
"cả đêm qua em không ngủ sao?" Tiêu Hàn nhẹ nhàng hỏi.
"Anh nói xem?" Tần Hi Á cong môi cười lạnh lùng.
"Anh xin lỗi..." Tiêu Hàn cúi đầu, "Để anh đi mở nước, em tắm xong ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi trước đã rồi mình nói chuyện sau."
"Không cần." Giọng nói yếu ớt của Tần Hi Á vang lên, "Nếu không nói rõ ràng thì trong lòng em rất khó chịu, không muốn làm gì cả."
"Hi Á..."