"Cám ơn anh!" Lam Thiên Vũ mừng rỡ như điên, cố gắng lâu như vậy rốt cuộc cô cũng nhìn thấy được một tia hi vọng.
"Bây giờ không còn sớm nữa, sức khỏe của cô yếu như thế, cô vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi." Barker có ý tốt khuyên nhủ, "Tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với Dania, điều tra ra chân tướng, cho cô một câu trả lời."
"Được rồi, cảm ơn anh nhiều lắm!" Lam Thiên Vũ vô cùng cảm kích anh ta.
"Đã sớm nghe nói cậu Barker rất tốt bụng, quả là đúng như vậy, người làm ăn bây giờ giống như cậu thật sự rất hiếm thấy ." Lãnh Nhược Băng khen ngợi nói.
"Ha ha, hai người khách sáo quá rồi." Barker đứng lên, "Tôi đưa hai người xuống lầu."
"Không cần đâu, chúng tôi tự đi xuống được mà. . ."
**
Rời khỏi Hoàng Thành, Lam Thiên Vũ thầm thở dài, tâm trạng của Lãnh Nhược Băng cũng thoải mái hơn: "Lần này tốt rồi, có Barker giúp đỡ, vấn đề này nhất định có thể được giải quyết."