"Những chuyện. . ."
"Những chuyện đã qua. " Bá tước Louis lần nữa ngắt lời của Lam Thiên Vũ, "Tôi sẽ không so đo với em nữa, dù sao hiện tại em đã trở thành người phụ nữ của tôi, sau này nhất định phải ở bên cạnh tôi, nếu như em không chấp nhận, như thì tôi không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp cưỡng chế! ! !"
"Rốt cuộc anh muốn làm thế nào mới chịu buông tha cho tôi? ?" Lam Thiên Vũ sắp giận điên lên.
Lãnh Nhược Băng nghiêm túc khuyên nhủ: "Bá tước Louis, tình yêu không thể miễn cưỡng, Trung Quốc chúng tôi có câu nói gọi là dưa hái xanh không ngọt, anh thích Thiên Vũ là vinh hạnh của con bé, nhưng con bé không có tình cảm đó với anh, anh làm gì phải ép buộc không buông chứ?"
"Tôi thích cô ấy là đủ rồi, cô ấy có thích tôi hay không là chuyện của cô ấy." Bá tước Louis thờ ơ nói.
"Cậu. . ." Lãnh Nhược Băng bó tay rồi, tình yêu của Bá tước Louis thật sự quá cố chấp, bà ấy cũng không biết nên khuyên anh ta thế nào nữa.