Dạ Diễm nhanh chóng chạy vào trong phòng Vũ Dao, thấy cô đang mệt mỏi nằm trên giường. Ánh mắt trống rỗng nhìn vào cánh cửa, thấy anh chạy vào, cô mừng rỡ nhảy xuống giường chạy đến ôm anh, nước mắt chảy dài hai bên gò má.
Dạ Diễm ôm chặt lấy cô, hôn vào tóc cô nhẹ nhàng nói:
"Vũ Dao, xin lỗi em."
Cung Vũ Dao không ngừng khóc, nước mắt cô thấm ướt ngực anh, thấm ướt luôn cả trái tim anh, làm cho anh cảm thấy vô cùng áy náy.
Tư Cầm nhẹ giọng khuyên nhủ:
"Cung tiểu thư, Cậu chủ đã trở lại, cô nên ăn miếng gì đó đi. Cơ thể cô hiện tại là không tốt, không ăn sẽ không làm được gì đâu."
"Nào lại đây." Dạ Diễm ôm Cung Vũ Dao ngồi trên ghế sô pha, người giúp việc liền đặt một bát cháo nóng trên bàn cạnh giường ngủ.
Dạ Diễm ra hiệu cám ơn, Tư Cầm cùng người giúp việc liền đi ra.
Dạ Diễm lấy khăn giấy liền lau nước mắt cho Cung Vũ Dao, ân cần nói:
" Tại sao lại khóc nhiều nư vậy, mắt hai mí đều thành một mí cả rồi."