"Sao lại như vậy? Tất cả mọi chuyện ập tới cùng lúc." Lãnh Nhược Băng vừa tức vừa vội, "Đây phải nói là chúng ta xui xẻo, hay do người cố ý sắp đặt?"
"Một nửa xui xẻo một nửa sắp đặt." Lôi Chấn Đình lại rất bình tĩnh, "Hoàng gia nước Pháp phải trực tiếp bắt người, biết sẽ gây ra động tĩnh lớn, chắc chắn sẽ phải đón tiếp thị trưởng New York, Ôn Hải bên nãy hoãn thời gian lại một hai ngày, vừa lúc bá tước Louis cũng tới, không phải không có khả năng."
"Ôn Hải thật là đáng ghét." Lãnh Nhược Băng giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Rõ ràng ông ta cố tình dẫn ông rời đi, để ông không còn thời gian đàm phán với ông ta."
"Quan trọng hơn là hiện tại đàm phán cũng vô ích." Lôi Chấn Đình thở dài một hơi, "Ông ta dám làm như thế đã chứng minh ông ta không còn sợ tôi, đoán chừng ông ta đã biết ngày kia tôi sẽ về nước, trong vài ngày này không thể làm gì ông ta, dù sao, rồng mạnh cũng đấu không lại rắn độc."