"Cái gì?" Lam Thiên Vũ trợn tròn mắt nhìn anh ta, hoảng hốt mãi không thôi, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, kéo tay anh ta kích động hỏi: "Không thể nào, không thể nào, anh đang lừa tôi đúng không? Tôi không thể nào ngủ với anh được, sao tôi lại có thể ngủ anh kia chứ? Tôi không hề có một ấn tượng gì hết, có phải là anh đang mơ ngủ không?"
"Tôi nằm mơ sao? Tôi thấy là em đang nằm mơ đấy? Em không hề có ấn tượng gì sao, chẳng lẽ tôi làm với ma suốt cả đêm à? Em tự nhìn lại giường đi, đây toàn là dấu vết của chúng ta." Bá tước Louis tức giận lên tiếng.
Lam Thiên Vũ nhìn lại, trên giường chăn gối lộn xộn, trên chiếc ga trải giường trắng toát vẫn còn nguyên vẹn dấu vết hoan ái, cô sợ hãi mở to đôi mắt không dám tin lắc đầu, lo lắng nói: "Không thể, không thể nào, sao lại có thể như vậy được? Tôi không hề có cảm giác gì, sao lại như vậy? Sao lại như vậy chứ?"
"Em không hề có cảm giác gì sao?"