"Đi đâu đấy?" Lôi Chấn Đình đi xuống lầu.
"Tôi cùng Lôi Liệt và Phỉ Nhi về nhà, ông có muốn đi cùng không?" Lãnh Nhược Băng cũng muốn nhân cơ hội này nói chuyện của Lôi Liệt và William Phỉ Nhi.
"Mẹ…" Lôi Liệt muốn ngăn cản nhưng Lôi Chấn Đình lại gật đầu: "Được, cùng về nhà."
Lôi Liệt đau đầu chau mày lại, anh ấy định nói chuyện của William Phỉ Nhi với Lãnh Nhược Băng một cách đàng hoàng nhưng không ngờ ba anh ấy lại muốn cùng đi, bầu không khí lại trở nên gượng gạo, vậy là xong đời rồi.
Lãnh Nhược Băng nhìn thấu tâm trạng của Lôi Liệt, vỗ vai anh ấy và khẽ nói: "Dù thế nào thì ông ấy cũng là ba con, chuyện này chúng ta nên cùng bàn bạc với ông ấy."
"Vâng." Lôi Liệt khẽ gật đầu.
"Đi thôi." Lãnh Nhược Băng đứng lên, chào mọi người: "Chào cụ, tối chúng cháu lại tới."
Ông cụ Dạ khẽ gật đầu rồi cố gắng nói: " Cám ơn."