"Vậy tôi đứng chờ ở bên ngoài." Lam Thiên Vũ chờ mong nhìn về phía Dạ Diễm đang nằm trong phòng bệnh: "Tôi ở chỗ này trông anh ấy, anh ấy sẽ cảm nhận được, sau đó sẽ nhanh tỉnh lại."
"Nhưng như thế cô sẽ rất mệt mỏi." Bác sĩ Tưởng nhẹ giọng nói.
"Không sao, tôi không mệt." Lam Thiên Vũ lắc đầu: "Ông đừng để ý đến tôi, cứ làm chuyện mà ông nên làm đi."
"Vâng." Bác sĩ Tưởng bất đắc dĩ thở dài, nhìn dáng vẻ nặng tình này của Lam Thiên Vũ, trong lòng ông ta cảm thấy rất xúc động và cảm động, tuy Dạ Diễm bị bệnh, nhưng bên cạnh anh luôn có một người phụ nữ ở bên, không rời không bỏ, đây cũng là một việc may mắn.
…
Lam Thiên Vũ đứng ở bên ngoài phòng điều trị hơn một tiếng, cuối cùng Dạ Diễm cũng có dấu hiệu tỉnh lại, ngón tay của anh hơi nhúc nhích, mí mắt hơi động.
Bác sĩ Tưởng canh giữ ở trong phòng bệnh, vội vàng dùng tay ra hiệu với Lam Thiên Vũ, Lam Thiên Vũ mừng rỡ như điên, cô nhanh chóng mặc đồ vô khuẩn để đi vào bên trong đó.