Mang theo tâm sự nặng nề, Lam Thiên Vũ cả đêm không ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, cô thức dậy rửa mặt từ sớm, vốn dĩ cô muốn đi nấu bữa sáng cho mọi người, thế nhưng cô cảm thấy đầu óc choáng váng, cho nên bất đắc dĩ phải quay về giường nghỉ ngơi.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lam Thiên Vũ mệt mỏi hỏi: "Ai thế?"
"Thiên Vũ, con dậy chưa, mẹ có thể đi vào trong được không?" Là giọng nói của Lãnh Nhược Băng.
"Mẹ vào đi ạ." Lam Thiên Vũ ngồi dậy.
Lãnh Nhược Băng bưng một phần bữa sáng đến, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của Lam Thiên Vũ, bà nhíu mày nói: "Xảy ra chuyện gì? Sao sắc mặt của con lại kém như thế? Tối hôm qua con không ngủ sao?"
"Tối qua con ngủ không ngon, chỉ cần ngủ bù giấc là được." Lam Thiên Vũ mệt mỏi tựa người vào gối: "Sao mẹ lại dậy sớm như thế? Sức khỏe của mẹ không tốt, mẹ nên nghỉ ngơi nhiều hơn."