"Tiêu Hàn…"
Lam Thiên Vũ không nhịn được, cô cảm thấy mũi chua chua, nước mắt rơi xuống, cô hiểu được cảm giác của Tiêu Hàn, bọn họ lớn lên bên nhau, phần tình cảm kia không phải là thứ có thể xóa bỏ, tuy hiện tại bọn họ đã không còn là người yêu, nhưng loại tình cảm vượt xa tình bạn, gần như là người thân này làm cho bọn họ càng quan tâm nhau hơn.
Bọn họ đều hy vọng đối phương có thể sống tốt, mọi người đều hạnh phúc, như thế mới được coi là viên mãn.
Cho nên hiện tại anh ta mới đau lòng như thế, áy náy như thế, khó chịu như thế…
"Sao số phận của em lại khổ như vậy?" Tiêu Hàn thương cảm thở dài: "Từ lúc anh quen biết em đến giờ đã hơn mười năm rồi, nhưng em vẫn luôn gặp khó khăn, trước kia có anh ở bên cạnh bảo vệ em, hiện tại…"
Dừng lại một lát, anh ta đem lời từ đáy lòng nuốt trở về bụng: "Bây giờ có ai bảo vệ em?"