Ôn Hải trợn tròn mắt: "Xin lỗi, ta không cố ý, sao con không tránh đi?"
Tiêu Hàn đứng tại chỗ, nhắm chặt hai mắt, tay nắm chặt thành quyền.
Ôn Hải vội vàng đi tới, chân tay luống cuống giúp anh ta lau máu tươi trên mặt đi, quát với người bên ngoài: "Người đâu, nhanh tới đây…"
Vệ sĩ nhanh chóng gõ cửa đi vào, nhìn thấy Tiêu Hàn bị thương, bọn họ nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ đến, sau đó vội vàng đi lấy hộp thuốc.
"Con nhanh ngồi xuống đi, ta bôi thuốc cho con." Ôn Hải kéo Tiêu Hàn ngồi xuống, nhưng lại bị Tiêu Hàn đẩy ra, anh ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ông ta một cái, sau đó quay người rời đi…
"Tiêu Hàn, Tiêu Hàn!!!" Ôn Hải đi theo phía sau, gọi to: "Con đừng đi, trước tiên phải xử lý miệng vết thương, Tiêu Hàn…"
Tiêu Hàn không để ý đến ông ta, anh ta lao ra ngoài như một mũi tên, trong lòng là lửa giận đang cháy hừng hực.