Trong mắt Tiêu Hàn có oán niệm, có lửa giận, ngoài ra trong đó còn có một loại cảm xúc không cách nào diễn tả ra được.
Trong mắt Ôn Hải có tình yêu thương của người cha, có chút không biết nên làm như thế nào, ngoài ra còn có một loại cảm xúc thấp thỏm bất an, ông ta thận trọng hỏi: "Con ăn cơm tối chưa?"
"Tôi ăn rồi, chúng ta nói chuyện." Thái độ của Tiêu Hàn lạnh nhạt, xa cách, giống như đang nói chuyện làm ăn vậy.
"Được." Ôn Hải liên tục gật đầu.
Hai người đi đến phòng làm việc, Ôn Hải cho vệ sĩ lui xuống, sau khi người giúp việc mang trà bánh lên liền đi ra.