Trong lòng Triệu Quân cảm thấy giật mình: "Mợ chủ, mợ chủ biết rồi sao?"
"Nếu như tôi không phát hiện ra, hai người còn muốn giấu diếm tôi đến khi nào?" Lam Thiên Vũ kích động chất vấn: "Lúc Dạ Diễm vào tù, chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng chung hoạn nạn, anh nên là người hiểu tôi, tôi không phải là loại người không chịu được đả kích, những lúc gặp được khó khăn, chúng ta nên cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết vấn đề mới đúng, anh ấy không muốn để cho tôi phải lo lắng, chuyện này tôi có thể hiểu được, nhưng anh thì sao, anh cũng lừa tôi?"
"Xin lỗi mợ chủ…" Triệu Quân rất hổ thẹn: "Tôi muốn nói cho cô biết, nhưng cậu chủ không cho tôi nói, tôi hiểu rõ cảm giác của anh ấy, hiện tại anh ấy không có lòng tin, anh ấy luôn cảm thấy bây giờ mình không bằng lúc trước, nếu như bây giờ để cô biết bệnh tình của anh ấy, anh ấy sẽ gặp áp lực lớn hơn…"
"Cũng chính vì lý do đó, ở trước mặt anh ấy tôi mới giả vờ như không biết." Vành mắt của Lam Thiên Vũ đỏ lên.