"Mày muốn bảo vệ cô ấy? Mày thật là vĩ đại."Tiêu Kỳ cười chế nhạo, một lần nữa vung chiếc ghế đẩu vào đầu Dạ Diễm.
" Dừng lại đi". Tiêu Hàn lao như một mũi tên, đá Tiêu Kỳ văng ra một bên, cầm lấy cổ áo của anh ta giữ lại.
Tiêu Kỳ hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta, chỉ có chịu đòn không có cơ hội đánh trả.
"Đừng đánh nữa, mau cứu người, Dạ Diễm không xong rồi, mau cứu người đi." Lâm Thiên Vũ lòng nóng như lửa đốt hét lên.
Tiêu Hàn ngoảnh lại, chỉ thấy một cây kéo đâm vào ngay ngực Dạ Diễm. Đầu trước của cây kéo xuyên cơ thể, máu không ngừng chảy ướt quần áo, Dạ Diễm đã bất tỉnh, không có phản ứng.
Lam Thiên Vũ nước mắt chảy từng dòng, Tiêu Hàn như bị hất ngay một xô nước lạnh lẽo vào mặt.
Anh ta bừng tỉnh và đột nhiên ý thức được rằng mình đã mất đi thứ gì đó…
Lúc này, Triệu Quân cùng với Tư Tuệ vội vàng chạy tới, thấy Dạ Diễm bị thương đau đớn như vậy, hai người tái mặt. Triệu Quân vội vàng hướng ra ngoài hét lên: