"Chú Thẩm, chú đừng nói như vậy, chuyện này không chỉ tại Ngưng Nhược, muốn trách thì trách lúc trước Dạ Diễm tổn thương cô ta cho nên mới biến thành như vậy…"
Lam Thiên Vũ vô cùng áy náy với Thẩm Tang Hải, cảm thấy mẹ con cô thiếu nợ ông quá nhiều, bất cứ khi nào, ông luôn lấy Lãnh Nhược Băng làm trọng, liều mình suy nghĩ cho các cô, nhưng các cô lại chưa từng làm gì cho ông cả.
Lãnh Nhược Băng quay đầu không nhìn ông, có lẽ tâm trạng lúc này của bà cũng rất phức tạp, không đành lòng trách cứ Thẩm Tang Hải, lại cảm thấy liên luỵ Lam Thiên Vũ.
"Hiện tại không nên nói những thứ này." Thẩm Tang Hải thở dài, trầm giọng nói: "Trước tiên nghĩ cách cứu Thiên Dực trước."
"Ừm." Lam Thiên Vũ gật đầu: "Chú Thẩm, Kiều Tinh sẽ lập tức đến đây, chú và cậu ấy sẽ ở bệnh viện chăm sóc mẹ, con dẫn người đi tìm Ngưng Nhược."