Từ trước đến nay, trong phương diện kia, Dạ Diễm rất mạnh mẽ, làm hết hai tiếng mới lưu luyến không rời lật xuống người Lam Thiên Vũ, ôm cô, ngã đầu ngủ thiếp đi.
Lam Thiên Vũ nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ rưỡi, qua một tiếng nữa là đến giờ phải ra ngoài gặp Barker, mà cô muốn đi cùng anh, hiện tại sẽ phải rời giường mặc quần áo và trang điểm.
Cô cẩn thận gỡ tay của anh ra, nhưng anh lại càng ôm chặt cô hơn: "Đừng lộn xộn."
"Em phải rời giường." Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng nói: "Mười giờ rưỡi rồi, em muốn đi tắm một cái, rồi sửa sang một chút."
"Ầm ĩ. . ." Dạ Diễm lấy tay che miệng của cô lại, không cho phép cô nói tiếp.
Lam Thiên Vũ vừa tức vừa vội, lại không muốn đánh thức anh, tối hôm qua anh gần như một đêm không ngủ, hiện tại thật vất vả mới ngủ bù, lại làm một trận tiêu hết hơn nửa thời gian, nếu như đánh thức anh nữa thì hôm nay xem như anh thật sự không có ngủ.