"Ơ.." Triệu Quân ngây người, kinh ngạc nhìn cô, dường như anh ta không thể tin vào tai mình. Trong ấn tượng của anh ta, Kiều Tinh dịu dàng, ngoan ngoãn và nghĩa khí, tuy rằng đôi lúc khá nhanh mồm nhanh miệng, nhưng anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ của cô. Nhưng bây giờ cô... Đang trêu đùa anh sao?
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Kiều Tinh đứng dậy đi đến trước mặt Triệu Quân, hứng thú nhìn anh: "Có phải anh thích tôi hay không?"
"Tôi..." Khuôn mặt Triệu Quân đỏ bừng, tim đập rộn ràng còn ánh mắt thì rối loạn, không biết nên nhìn vào đâu.
"Không thích sao?" Kiều Tinh truy hỏi.
"Không không không, không phải." Triệu Quân lắc đầu như trống bỏi: "Tôi không phải không thích, tôi..." Anh nuốt nước bọt, lấy hết can đảm để nói: "Tôi thích cô!"
"Thật sao?" Kiều Tinh híp mắt nhìn anh ta.
"Đúng, đúng." Triệu Quân gật đầu liên tục, nghiêm túc thổ lộ: "Cô, cô là cô gái đầu tiên mà tôi đem lòng yêu mến. Hy vọng cô có thể nhận lấy tấm lòng của tôi."