Lam Thiên Vũ nhìn Thẩm Ngưng Nhược, trong lòng giống như có sóng biển cuồn cuộn, cô cảm thấy buồn thay cho Thẩm Ngưng Nhược, thay Thẩm Tang Hải cảm thấy đáng tiếc.
Một người tốt như Thẩm Tang Hải, cả đời làm nhiều việc thiện như vậy, giúp đỡ nhiều người đến vậy, trong tình cảm và gia đình đều có trách nhiệm, nhưng tuổi già đến, lại có kết quả buồn bã như vậy.
Cô con gái duy nhất trở nên như thế, rốt cuộc là vận mệnh không công bằng, hay là do tạo hóa trêu ngươi?
Thẩm Tang Hải cúi đầu, hai mắt đều đỏ lên, che kín nỗi buồn và sự u uất trên mặt.
Lam Thiên Vũ cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng, cô rất muốn an ủi ông, nhưng cô thật sự không biết nên nói như nào mới tốt.
Dạ Diễm nhìn Thẩm Tang Hải như vậy cũng thấy rất xấu hổ, nếu có thể quay lại, anh tuyệt đối không hư đốn như lúc trước, lừa gạt tình cảm của Thẩm Ngưng Nhược.