Lam Thiên Vũ áy náy liếc nhìn Thẩm Ngưng Nhược rồi lại nhìn Dạ Diễm bằng ánh mắt kiên định. Cô tin rằng tình cảm của bọn họ đã đủ vững chắc để chịu đựng đủ mọi thử thách. Nếu như có thể nhân cơ hội này mà giải quyết mọi vấn đề thì từ nay về sau, bọn họ có thể yên lòng mà ở bên nhau rồi.
"Chuyện này..." Thẩm Tang Hải nhìn về phía Dạ Diễm.
"Thiên Vũ nói đúng, vì chúng cháu nên Ngưng Nhược mới thành ra như vậy. Chúng cháu không thể bỏ mặc cô ấy được." Dạ Diễm mỉm cười gật đầu: "Chú Thẩm, cháu có quen một vài vị chuyên gia uy tín trong lĩnh vực này, mai cháu sẽ liên hệ với bọn họ xem có thể giúp được cô ấy hay không."
"Cảm ơn!" Thẩm Tang Hải vô cùng cảm động.
"Chúng ta vào trước đã rồi nói sau." Lam Thiên Vũ muốn nâng Thẩm Ngưng Nhược dậy, nhưng Thẩm Ngưng Nhược lại đẩy cô ra mà nhào vào lòng Dạ Diễm, ôm lấy eo anh. Cô ta run rẩy, ra vẻ đáng thương, nói: "Diễm, đừng bỏ em, đừng bỏ em. Đừng để người xấu bắt em đi."