Không hiểu tại sao, chứng kiến dáng vẻ này của Thẩm Ngưng Nhược, tâm tình của Lam Thiên Vũ phức tạp lạ thường, có chút hổ thẹn, có chút khổ sở, cũng có chút bất an, dường như cuộc sống tốt đẹp bình lặng sắp kết thúc.
Lam Thiên Vũ chậm rãi buông tay ôm ngang hông Dạ Diễm nhưng anh lại ôm cô thật chặt vào lòng.
Thẩm Ngưng Nhược chậm rãi ngẩng khuôn mặt tái nhợt, nhìn thấy Dạ Diễm, không khỏi tươi cười rạng rỡ, tựa như mũi tên xông tới ôm eo Dạ Diễm, kích động nói: "Diễm, cuối cùng em cũng tìm thấy anh rồi!"
Thẩm Ngưng Nhược xông tới quá mạnh, suýt chút nữa đẩy ngã Lam Thiên Vũ, may là Triệu Quân đỡ cô, cô mới đứng vững.
Triệu Quân nhíu mày, không vui nhìn Thẩm Ngưng Nhược, không biết nói thế nào mới phải.