Lam Thiên Vũ lo lắng đỡ Dạ Diễm xuống xe, Dạ Diễm vì cải thiện bầu không khí ngưng trọng, hôn trộm cô một cách không chút lễ độ, còn dùng một cánh tay ôm lấy cả bờ vai của cô, toàn bộ thân thể đè hết lên người cô, từ trên cao nhìn xuống khe ngực của cô, sau đó tặc lưỡi cười: "Đây chính là ưu thế của chiều cao, nhìn từ trên cao xuống thấy hết sạch."
"Đáng ghét!" Lam Thiên Vũ véo mông của Dạ Diễm một cái.
"A, đau đau đau." Dạ Diễm kêu lên khoa trương.
"Ai bảo anh nhìn lén?" Lam Thiên Vũ lườm anh một cái.
"Cái gì gọi là nhìn lén? Anh là nhìn quang minh chính đại, trên người em mỗi một tấc da thịt đều là của anh, ta muốn nhìn như thế nào thì nhìn như thế đó." Dạ Diễm cọ trán mình lên trán của Lam Thiên Vũ, xấu xa cắn chóp mũi của cô.
"Ha ha, đừng đùa nữa, đừng đùa nữa. . ." Lam Thiên Vũ rụt cổ lại cười không ngừng.
"Cậu chủ, cậu đang bị bệnh, lại còn có tinh thần như thế, thật sự làm người khác bội phục." Triệu Quân trêu ghẹo mà nói.