"Để cảnh sát trưởng Halley chê cười rồi." Dạ Diễm mỉm cười, nói lời mang ý tứ sâu xa: "Bộ trưởng Ôn uống nhiều quá, cứ quấn lấy muốn chơi với tôi, tôi không đi được đâu."
"Oh?" Cảnh sát trưởng Halley nhìn Ôn Hải chằm chằm: "Bộ trưởng Ôn thật sự uống nhiều quá? Đêm nay chơi trò có tính chất lớn như thế?"
"Chỉ chơi đùa với cậu ta một chút mà thôi." Ôn Hải cong khóe môi lên: "Cảnh sát trưởng Halley thật tận tụy nhỉ, muộn như vậy còn trực ban?"
"Ôi, thật sự không có cách nào khác, quan chức của nhân nhân, phải vì nhân dân phục vụ, nơi nào có chuyện thì tôi phải chạy tới chỗ đó." Cảnh sát trưởng Halley cảm thán nói: "Hiện tại, đầu năm nay không yên ổn, nhiều sự kiện bạo loạn lắm, tôi không thể không xốc lên mười hai phần tin thần được."
Ôn Hải trừng Dạ Diễm một cái, làm bộ nói: "Cảnh sát trưởng Halley nói đùa rồi, nào có nhiều bạo loạn như vậy chứ? Là có chút chuyện bé xé ra to mà thôi."