Dạ Diễm lôi kéo Lam Thiên Vũ đi ra bên ngoài. . .
"Chậm đã!" Lại có người ngăn cản anh, nhưng lần này lại không phải Ôn Hải, mà là Barker.
Ôn Hải cầm đế ly rượu lắc lắc, chờ xem kịch vui.
"Sao vậy? Ngài Barker cũng muốn làm khó tôi?" Dạ Diễm cười lạnh: "Vừa rồi tôi xuất phát từ phép tắc trong chuyện làm ăn, mới luôn giữ lễ độ với các người, nếu tôi thật sự muốn rời khỏi nơi này thì vẫn không có ai có thể ngăn cản được."
"Thật sao? Vậy tôi vẫn muốn thử một chút." Ôn Hải nhìn anh chằm chằm một cách khiêu khích: "Đêm nay tôi còn chưa chính thức cho cậu đi."
Mấy tên vệ sĩ chuẩn bị rút súng, Dạ Diễm cũng chuẩn bị động thủ, Barker đột nhiên đứng lên: "Tất cả đều dừng tay cho tôi!"
"Ngài Barker. . ."
"Ngài ôn, cần tôi nhắc lại lần thứ hai sao?" Barker lặng lẽ trừng mắt với Ôn Hải.
Ôn Hải sửng sốt một chút, lập tức đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
Barker đi về phía Dạ Diễm, chìa tay về phía anh: "Đưa bản kế hoạch của cậu ra đây!"