Lam Thiên Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên tai là tiếng nhạc quen thuộc, đầu cô đang vô cùng hỗn loạn, những đoạn ký ức ngắn ngủi vụn vặt thoáng hiện ra, là cảnh tượng cha cô thả người rơi xuống từ tầng thứ 26, là khi Lãnh Nhược Băng dẫn theo Trầm Ngưng Nhã bỏ đi, là lúc Tiêu Hàn phản bội cô vào ba năm trước, lần lượt hiện lên trong tiếng nhạc quen thuộc…
Gió vẫn thổi, lòng không buông.
Trong lòng nước mắt rơi, không muốn người nhìn thấy.
Hồi tưởng bao nhiêu hạnh phúc xưa, từng chẳng ngại cùng người theo đuổi.
Muốn xóa hết u sầu đau khổ, nguyện chỉ nhớ tình cảm ngọt ngào.
Dằn lòng từ bỏ tình yêu, tự nhủ đừng rơi lệ.
Kìm nén từng giọt lệ, vì sao lệ vẫn rơi.
Vì sao lệ vẫn rơi…